Phôi Pha. Sáng tác: Trịnh Công Sơn. Ca sĩ: Khánh Ly, Bằng Kiều. Lời nhạc Khánh Ly: ePub Mobi/PRC A4 A5 A6. Ôm lòng đêm. nhìn vầng trăng mới về. nhớ chân giang hồ. Ôi phù du. từng tuổi xuân đã già. Phôi Pha - Khánh Ly - Nhạc Trịnh Công SơnTổng Hợp Những Bài Hát Trữ Tình Hay Nhất Của Trịnh Công Sơn:Tập nhạc Trịnh hay nhất : htt Ca khúc LK Trịnh Công Sơn - Vũ Thành An - Ru Ta Ngậm Ngùi - Ru Ta Từng Ngón Xuân Hồng - Phôi Pha - Bài Không Tên Số 5 - Biển Nhớ - Bài Không Tên Số 7 do ca sĩ Như Quỳnh, Thiên Kim, Nguyễn Hồng Nhung, V.A thể hiện, thuộc thể loại Trữ Tình.Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát lk trinh cong son - vu thanh an - ru ta ngam Môi có bằng lòng cho một nụ hôn. Lời bài hát cùng nhạc sĩ "Trịnh Công Sơn". Ai ngoài cánh cửa. Bà mẹ ô lý. Bài ca dành cho những xác người. Bằng lòng. Bay đi thầm lặng. Bên đời hiu quạnh. Bến sông. Trong số hơn 200 bài hát được biết đến của Trịnh Công Sơn, xin chọn ra 20 ca khúc nổi tiếng nhất của ông đã được ca sĩ Khánh Ly trình bày. Click để nghe video 20 ca khúc nhạc Trịnh Công Sơn hay nhất qua tiếng hát Khánh Ly. 20 ca khúc này không hẳn là hay nhất, vì khái niệm Một số bài hát của Trịnh Công Sơn đã đến với công chúng Nhật Bản năm 1970 như "Diễm xưa" (do Khánh Ly biểu diễn bằng cả tiếng Nhật và tiếng Việt), "Ca dao Mẹ", "Ngủ đi con". Riêng bài Ngủ đi con đã phát hành trên hai triệu đĩa nhựa. O6dv. Ai Ngoài Cánh Cửa Ca sỹ thể hiện Nhạc Thiếu Nhi Em nhảy linh tinh. Em nhảy một mình. Ai ngoài cửa sổ? À gió đi qua. Ai ngoài cánh cửa? À nắng đi qua. Ai ngoài cánh cửa? À mẹ mới về. repeat Bà Mẹ Ô Lý Tác giả Trịnh Công Sơn Ca sỹ thể hiện Quang Linh; Trần Cao; Lê Uyên; Khánh Ly Một sớm lên đường. Mẹ ra sau vườn. Hỏi thăm trái bí. Trên giàn còn xanh. Một sớm bên hè. Vườn sau vắng vẻ. Này thôi bí nhé. Lên đường cùng me. Bí nằm bí ngủ đường xa. Trên vai mẹ già. Bao nhiêu vốn liếng. Nhớ. Bài Ca Dành Cho Những Xác Người Tác giả Trịnh Công Sơn Ca sỹ thể hiện Khánh Ly Xác người nằm trôi sông, phơi trên ruộng đồng. Trên nóc nhà thành phố, trên những đường quanh co. Xác người nằm bơ vơ, dưới mái hiên chùa. Trong giáo đường thành phố, trên thềm nhà hoang vu. Mùa xuân ơi, xác nuôi thơm. Bay Đi Thầm Lặng Tác giả Trịnh Công Sơn Ca sỹ thể hiện Trần Cao; Trịnh Vĩnh Trinh; Mỹ Tâm Có chút bồi hồi trong phút chia ly. Có những mặt người không yêu là vì. Có những cuộc đời hết sức ngây ngô. Đi trong tình dài có người đã tới. Sao trong hồn này tiếng lời hấp hối. Tôi không là người u mê khờ dại. Bến Sông Tác giả Trịnh Công Sơn Ca sỹ thể hiện Duy Quang; Thu Hà Bao cánh chim đang vun vút trời mây. Một người ngồi đây mà nhìn cánh sao. Sao vẫn đêm đêm nhìn núi đồi cao, vàng chiều ngơ ngác dâng lên nhịp cầu. Bến sông này ngàn năm dấu kín tâm tư. Người xưa bây giờ còn hoài. Biển Sáng Tác giả Trịnh Công Sơn & Phạm Trọng Cầu Ca sỹ thể hiện Nhã Phương; Mỹ Linh; Cẩm Vân Sóng ru ngàn đời. Lời hát của biển khơi. Tàu ra đi, và buông lưới tung ngang trời. Có những chàng trai. Vì quá yêu biển khơi. Lòng thênh thang, tựa như những áng mây trôi. Ra đi suốt bốn mùa. Niềm vui theo cá trên. Tự sự về âm nhạc của mình, cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có một câu nói rất nổi tiếng được nhiều người yêu thích “Tôi chỉ là tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo”. Trong những linh cảm đó, có một nhạc phẩm mang tên Phôi Pha rất bay bổng và trầm sâu. Theo nhà văn Bửu Ý, một người bạn tâm giao cùng thời với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, ca khúc Phôi Pha được nhạc sĩ sáng tác vào khoảng năm 1973 khi ông đã ngoài 30 tuổi. Dường như sự già dặn, từng trải trong tuổi đời, sự vững chãi trong tư duy âm nhạc đã khiến nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mở ra một “cuộc chơi lớn” trong ngôn từ và tư duy ở Phôi Pha. Có người từng đánh giá Phôi Pha là bài ca – thơ hay nhất trong chuỗi những nhạc phẩm về tình yêu và thân phận của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Có lẽ vì chất thơ, chất nhạc bay bổng, hoà quyện một cách thần sầu, còn chất đời và chất hư thì đẩy đưa nhau, thăng hoa nhau, trộn lẫn vào nhau trong một thế cân bằng, hài hoà như được nhạc sĩ đặt trên hai đầu của một chiếc bập bênh. Ca khúc mở đầu bằng một tứ thơ rất lạ Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới về Nhớ chân giang hồ Ôi phù du từng tuổi xuân đã già Một ngày kia đến bờ đời người như gió qua…. Người nghệ sĩ lang thang trong những bước chân phiêu du của dòng tâm tưởng trên ranh giới mong manh của thực và hư, của hai bờ kiếp sống. Thứ tâm trạng đa mang đó bất chợt ùa về trong một đêm “trăng mới về”. Trong dòng suy tưởng miên man đó, người bắt gặp ánh trăng vừa nhô cao lên như là vừa gặp lại bạn cũ, là người bạn đã nhiều lần cùng bên nhau trong những bước chân giang hồ năm cũ, để rồi lại ngậm ngùi thở hắt “Ôi phù du, từng tuổi xuân đã già”. Nhạc sĩ không nói thẳng từ già mà vòng vèo câu chữ đầy lắt léo rằng là “tuổi xuân đã già” như một sự hồi nhớ, nuối tiếc lê thê về một thời tuổi trẻ dọc ngang. Nhưng dù có nuối tiếc thì cũng chẳng thể làm gì bởi ai rồi cũng sẽ phải “một ngày kia đến bờ đời người như gió qua”. Hành trình đó chẳng ai có thể đổi thay, không thể chống đỡ. Click để nghe Khánh Ly hát trước 1975 Không còn ai đường về ôi quá dài Những đêm xa người Chén rươu cay một đời tôi uống hoài Trả lại từng tin vui Cho nhân gian chờ đợi Trong mênh mông vũ trụ, trong bao la những phận người, cuộc đời này thật nhỏ bé và vu vơ chỉ như một cơn gió qua, đi là đi mất, sẽ chẳng để lại gì, chẳng lưu lại gì. Vậy nên, nếu như có lỡ muốn tìm “trở lại” thì cũng nên biết rằng “Không còn ai đường về ôi quá dài”, sẽ chẳng có ai đồng hành trên cung đường cô độc, xa vời vợi đó. Cung đường đen thăm thẳm, tối tăm, vô vọng như những “đêm xa người”. Xa là xa mãi, chẳng thể níu giữ, chẳng thể hoài mong. Có thể thấy một loạt hình ảnh liên tưởng so sánh được nhạc sĩ nối dài trong lời ca “Không còn ai đường về ôi quá dài” tựa như “những đêm xa người”, và “những đêm xa người” tựa như “chén rươu cay” mà “một đời tôi uống hoài”. Dòng suy tưởng như một sợi dây thắt nút, cứ thắt mãi thắt mãi hết nút này đến nút khác, chất chồng lên nhau những ý niệm cay đắng, bi kịch của đời người. Sợi dây ấy tưởng như sẽ siết chặt lòng người vào những hoài vọng u sầu, trầm luân không bao giờ dứt, lại bất ngờ được tháo gỡ ở câu hát tiếp theo “Trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi”. Chỉ bằng một câu hát, nhạc sĩ đã truyền đi thông điệp ý nghĩa và tâm đắc nhất trong triết lý sống của mình, đó là dù cuộc đời có gieo bao đắng cay, sầu muộn thì cũng xin được “trả lại” bằng những “tin vui” mà “nhân gian chờ đợi”, xin được trả lại tình yêu đời, yêu người vô bờ bến. Trong âm nhạc Việt, hiếm có người nhạc sĩ nào dành cho cuộc đời và con người một tình yêu tuyệt đối, chưa từng oán thán như Trịnh. Tình yêu đó như một cứu cánh cho đời sống hiện hữu, đồng thời cũng là đòn bẩy cho những buông bỏ khi đã “đến bờ” bên kia của cuộc đời. Về ngồi trong những ngày Nhìn từng hôm nắng ngời nhìn từng khi mưa bay Có những ai xa đời quay về lại Về lại nơi cuối trời làm mây trôi Nhà văn Bửu Ý từng viết “Trịnh Công Sơn là một người khát sống. Anh muốn sống nhiều nơi một lúc, ngồi nơi này nhớ nơi kia, muốn sống gấp đôi, sợ không đủ thời giờ, lắm lúc không phân biệt ngày với đêm. Anh thích những chuyến tàu xuyên suốt, những chuyến xe đỗ rồi lại đi, anh thích rút ngắn không gian giữa rừng với biển, anh muốn rút ngắn thời gian giữa lạ với quen…”. Vì vậy mà không có gì lạ khi một ngày nhạc sĩ bỗng nổi hứng muốn “trải nghiệm” hành trình của một người đã “sang bờ” bên kia, muốn “hát lên những linh cảm” của mình về những giấc mơ hư ảo nơi phía bên kia thế giới. Trong âm nhạc Trịnh Công Sơn đã bắt gặp rất nhiều những lần nhân vật tự sự “NGỒI”. Ví dụ như “ru em ngồi yên đấy”, “ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại”, “người ngồi đó trông mưa nguồn”,… “Ngồi” không chỉ là một động từ chỉ hành động, mà là một trạng thái tâm tưởng khi an nhiên, trầm lặng hoặc suy tư. Hình ảnh “về ngồi trong những ngày, nhìn từng hôm nắng ngời nhìn từng khi mưa bay” tựa như một sự chiêm nghiệm, sự hồi nhớ về cuộc đời đã qua trong tâm tưởng bình lặng để nhìn rõ hơn, nhìn sâu hơn, để thanh thản “về lại nơi cuối trời làm mây trôi”. Áng mây phiêu lãng, bồng bềnh rồi tan vào hư vô, chẳng để làm gì cả, như một tâm niệm của nhạc sĩ trong đời sống “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không. Để gió cuốn đi!”. Click để nghe Nguyên Khang hát Thôi về đi, đường trần đâu có gì Tóc xanh mấy mùa Có nhiều khi từ vườn khuya bước về Bàn chân ai rất nhẹ tựa hồ những năm xưa Câu hát “Thôi về đi đường trần đâu có gì” nghe như một sự động viên, vỗ vễ, mời gọi người đã đi xin hãy “quay về lại” với cuộc đời, bởi “đường trần đâu có gì”. Tất cả những khổ đau, sầu bi, cay đắng, chông gai trong đời rốt cuộc cũng chỉ là những ảo mộng trong tâm tưởng mà thôi. Tất cả những khổ đau, phù du ấy rồi cũng sẽ theo thời gian mà “phôi pha”, phai mờ. Chỉ có tình yêu là ở lại, bất diệt. Nếu như ai đó chưa tìm được tình yêu với đời sống, cả khi đang còn sống trên đời sống này hay khi đã về bên kia thế giới thì chỉ cần “ngồi” lại, chỉ cần buông xuống thì lại thấy ngay “tóc xanh mấy mùa”, lại hồi xuân, tươi trẻ, lại phơi phới trong niềm yêu đời. Nhạc phẩm kết lại bằng hai câu hát phiêu bồng, thật đẹp “Có nhiều khi từ vườn khuya bước về/ Bàn chân ai rất nhẹ tựa hồ những năm xưa”. Đó không phải là những bước chân nặng trĩu tâm tư “ôm lòng đêm” ở đầu nhạc phẩm mà là bàn chân nhẹ tênh “tựa hồ những năm xưa”, những năm tháng tươi trẻ, nồng nhiệt, yêu đời, yêu người. Bởi người đã “trở về” trong một tâm thế mới được gội rửa, được thanh lọc. Và phảng phất đâu đó trong lời hát nghe như có những dư hương ngọt ngào, thơm thảo. Đó là thứ hương thơm thuần khiết của tình yêu dành cho đời sống, dù có đi qua bao năm tháng, bao khổ đau trầm luân vẫn mãi còn đó, rải hương rắc ngọc cho đời sống. Bài Niệm Quân Bản quyền bài viết của

lời bài hát phôi pha của trịnh công sơn