TẢI EBOOK MỚI NHẤT. Like page để cập nhật truyện hay Tải Ebook Truyện Miễn Phí. Tài khoản VIP tải ebook không quảng cáo. Xem Hướng dẫn tải ebook về máy. Yeutruyen.net - Đọc truyện chữ online. TẢI EBOOK Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi AZW3. TẢI EBOOK Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi PRC/MOBI.
11. Lão sư! Buông tha tôi đi - Chương 228:Bắt đầu dịu dàng ( › chuong-227 ) Tác giả: sstruyen.com Xếp hạng: 1 ⭐ ( 39387 lượt reviews ) Xếp hạng cao nhất: 5 ⭐ Xếp hạng rẻ nhất: 3 ⭐ Tóm tắt: Truyện Lão sư! Buông tha tôi đi của tác giả Uyển gửi Lam.
Buông Tha Tôi Đi Chương 41 - 60 Tóm tắt nội dung truyện Truyện nói về tình yêu không có có đáng giá hay không mà chỉ có có nguyện ý hay không. Đúng vậy,Hứa Lưu Liễm,anh nguyện ý.Anh nguyện ý để em tùy ý sử dụng tình yêu anh đối với em,anh nguyện ý tiếp nhận em vô tình
Lão sư! Buông tha tôi đi - (Chương 165) - Tác giả Uyển Chuyển Lam Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Lão sư! Buông tha tôi đi - (Chương 143) - Tác giả Uyển Chuyển Lam Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
[Xán Bạch ][CHANBAEK] Lão Đại! Tha Cho Tôi Đi xin đừng buông lời cay đắng, kẻm ưn gấc nhiều Là sự giàu có, là quyền uy lấn át cả chính trị. Sẽ chẳng ai cho rằng hắc đạo có tồn tại trên thế giới cả, họ chỉ cho rằng có lưu manh và xã hội đen.
ZMdv. Trọn bộ Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 9/10 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi truyện mới full Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi của tác giả Uyển Chuyển Lam rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. EditTieumanulk Kết thúcHE Tình yêu không có có đáng giá hay không mà chỉ có có nguyện ý hay không. Đúng vậy,Hứa Lưu Liễm,anh nguyện nguyện ý để em tùy ý sử dụng tình yêu anh đối với em,anh nguyện ý tiếp nhận em vô tình chà đạp tự ái của anh,tất cả chỉ vì anh yêu em. Doc truyen lao su buong tha toi di lttp truyen chu ebook prc download full. Từ khoá Đọc truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi full, chương 1, chương cuối. Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi review, Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi Danh sách chương Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Còn tiếp Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
Chương 220Đau khổ cầu xin Trần Thanh Sở nói xong liền cúp điện thoại,còn lại một mình Hứa Lưu Liễm giận đến ngực không thở nổi,cô không thể trơ mắt nhìn Phương Đông Thần thân vùi lấp nhà tù,thời điểm ở công trường thành Phố N hắn từng xả thân đã cứu cô một mạng thì không nói,còn sau ly hôn hắn đã giúp cô không ích việc,cho cô một phần công việc để cô có dũng khí để sống,chỉ cần điểm này đã đủ để cô giúp hắn. Nhưng cô bây giờ cái gì cũng không thể giúp,cô chỉ có tiền số tiền đó lúc ban đầu Lục Chu Việt nói tình tiền cho sự ngu dại của mình,cô cho tới bây giờ vẫn không có dùng qua cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu,nhưng cô cũng biết hiện tại trong tình trạng này chỉ có tiền căn bản không đủ đối kháng Trần Thanh Sở , cô cần phải có quan hệ người giúp vạch trần Trần Thanh Sở. Nhìn cả Ôn Thành người có thể chống lại Trần Thanh Sở trừ Lục Chu Việt còn có thể là ai? Chỉ nghĩ đến tên người này cô đau đến run rẩy,vội vàng lắc đầu xóa đi hình người kia! Không thể van xin hắn! Nhất là sau khi cô vừa tổn thương hắn,cô làm gì có mặt mũi đi van xin hắn? Cho dù đi xin hắn hắn cũng chưa chắc chịu giúp? Trong lòng lo lắng đến giữa trưa,cố vấn của công ty nói người ta nói hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực,Phương Đông Thần cố ý bán đứng hồ sơ cơ mật cho người khác,dựa theo luật pháp quy định,buôn bán bí mật làm phía chủ tổn thất nghiêm trọng,có thể ngồi tù ba năm trở xuống hoặc giam thời gian ngắn,cũng có thể xử phạt tiền;nếu đối phương gây khó có thể ở tù ba đến bảy năm tù còn phải phạt tiền. Phạt tiền không thành vấn đề nhưng ở tù? Phương Đông Thần hiện tại mới hai mươi mấy tuổi,còn là một nhà thiết kế tài như bị định tội bỏ tù,sau khi đi ra sẽ không có công ty nào dám mời hắn làm. Nghĩ tới đây cô ngồi không yên,lấy điện thoại di động ra muốn ấn xuống dãy số quen thuộc rồi hủy bỏ,lấy dũng khí nữa đè xuống,rồi hủy bỏ,đè xuống,rồi hủy bỏ. . . . . . Cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn rơi vào thế khó xử . Cuối cùng lấy lại bình tĩnh nhấn xuống phím,bởi vì cô cảm thấy,cô thà để hắn xem thường nói lời tổn thương còn hơn ủy khuất đồng ý điều kiện của Trần Thanh Sở . Điện thoại chỉ vang lên mấy tiếng liền bị cúp,cô gọi nữa thì bị hắn tắt điện thoại,cô có chút nổi giận bứt điện thoại sang một bên,bụm mặt gục ở trên bàn làm việc thở dài,ý cự tuyệt của hắn cô đã hiểu,hắn ngay cả điện thoại của cô cũng không chịu nghe,làm sao chịu giúp cô đây. Nhưng cô chỉ có mỗi hy vọng là hắn không phải sao,cô làm sao có thể buông tha ? Cho dù sẽ bị hắn mắng sẽ bị hắn cười nhạo hoặc sẽ bị hắn ném ra cô cũng không quan tâm,nghĩ như vậy cô liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm San Ni. Lâm San Ni đang ở phòng làm việc Lục Chu Việt thông cáo mọi chuyện,chuyện vốn không lớn nhưng bởi vì thấy hắn tức giận tắt điện thoại,một lát sắc mặt xanh mét đứng dậy đi rót rượu uống mà gián đoạn nhiều lần,lão nhân gia hắn buổi sáng đã có bộ dạng không có gì chớ gần,lúc này không biết là ai chọc hắn nữa đây. Bất quá cô đoán tám phần là Hứa Lưu Liễm,trên đời này có ai có thể làm hắn phản ứng thế trừ Hứa Lưu Liễm ra không có người khác. Điện thoại di động của cô vang lên cô chưa kịp lấy ra xem ai gọi đến,đã nghe hắn bỗng dưng rống giận một tiếng, “Không cho phép nghe!” Cô bị dọa cho sợ đến cả người run lên thiếu chút nữa ném đi điện thoại trong tay,len lén liếc mắt xem ai gọi đến,thật đúng là Hứa Lưu Liễm gọi tới,mặc dù hắn nói không cho phép nghe nhưng cô sợ cô ấy có cái gì việc gấp,cho nên có chút do dự nói với hắn. “Là Lưu Liễm gọi tới,cô ấy chắc có chuyện gấp tìm em?” “Chính vì biết là cô ấy,cho nên mới không cho phép nghe!” Hắn trực tiếp không chút khách khí trả lời cô,trên mặt càng thêm tức giận. “Cái này. . . . . .” Cô rất khó xử nhưng khi nhìn thấy hắn tức giận cô không dám phản kháng,ngượng ngùng nhấn xuống phím đỏ. “Được rồi!” Cùng lắm thì một lát nữa cô gọi lại là được,thật không biết giữa hai người bọn họ lại xảy ra chuyện gì. Nhưng một câu nói của hắn lần nữa làm rối loạn suy nghĩ của cô “Bắt đầu từ bây giờ,không cho phép nói hành tung của tôi!” “Dạ. . . . .” Cô không thể làm gì khác hơn trả lời theo ý hắn,cô hiện tại thật sự không hiểu ra sao,hoàn toàn bọn họ đang làm chuyện gì. Hứa Lưu Liễm gọi điện nhiều lần cho Lâm San Ni,Lâm San Ni vẫn không nghe,cô trong bụng đã hiểu nhất định là hắn không cho Lâm San Ni nói với ông chủ rồi xách túi chạy đến Lục thị,hắn không tiếp điện thoại chắc đang ở công ty,cô đến Lục thị chờ hắn là được. Lâm San Ni rốt cục báo cáo xong đi ra ngoài,vội vàng lấy điện thoại gọi lại cho Hứa Lưu Liễm,cô thấy cô ấy gọi đến nhiều lần,không biết có việc gấp gì. Điện thoại vừa tiếp xúc liền nghe giọng cô truyền tới,nghe còn như sắp khóc. “Sunny tỷ,chị rốt cục chịu nghe điện thoại!” Cô nghe cô ấy nói vội hỏi. “Chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Cô không trả trực tiếp vấn đề,do dự một chút mới mở miệng, “Cái kia. . . . . . Hắn có ở đây không?” ” Ưm . . . . . . chuyện này. . . . . .” Lâm San Ni nhớ tới hắn mới vừa giận giữ dặn dò,trong lúc nhất thời không biết trả lời ô thế nào,cô thấy người kia khó nói không thể làm gì khác hơn. “Sunny tỷ,em sắp đến công ty của chị,chờ em đến rồi nói sau!” “Em muốn tới đây,đến đâu mà —— ai ai ——” Lâm San Ni còn chưa hỏi xong,điện thoại trong tay đã bị người nào đó cướp đi,cô quay đầu lại liền hắn đang xanh mặt cầm lấy điện thoại di động của cô tắt máy. Cô rất là buồn bực,hắn thật quá ngây thơ đi,chính hắn không muốn nghe thì thôi còn không cho người khác nghe,còn bá đạo tắt máy cô,cô giận mà không dám nói gì nhìn hắn,hắn như không có việc gì ném điện thoại lại cho cô,lạnh lùng mở miệng, “Tôi hiện tại phải ra ngoài,hôm nay không trở về công ty!” Hắn nói xong liền xoay người vào thang máy. “Lục tổng ——” Nhưng vẫn chậm một bước,cửa thang máy trong nháy mắt khép lại,cô chỉ có thể đứng ở nơi đó dậm chân,cô dĩ nhiên biết Hứa Lưu Liễm tới nơi này không phải tìm cô mà muốn tìm hắn. Lục Chu Việt đem xe dừng chỗ bí mật nhìn vẻ mặt cô lo lắng chạy vào cao ốc sau đó phát động xe rời Phương Đông Thần,trải qua một buổi sáng đã truyền khắp nơi,hắn không cần nghĩ cũng biết chuyện này do Trần Thanh Sở làm,cho nên hắn biết cô đến tìm hắn,tám phần là vì chuyện Phương Đông Thần. Hắn nghĩ tới đây không khỏi giơ tay lên hung hăng đập vào tay lái,chết tiệt cô thật có can đảm,sáng sớm mới nói vậy với hắn,lúc này lại dám chạy đến tìm hắn giúp đỡ,cô chẳng lẽ không sợ hắn bóp chết cô sao? Hay cô gái chết tiệt kia cho rằng hắn sẽ không làm gì cô? Bất quá hắn mặc dù đang giận nhưng vừa nghĩ tới cô không có tìm Trần Thanh Sở mà đến tìm hắn tâm trạng buồn bực hơi khá hơn,dựa theo cá tính Trần Thanh Sở,không khó đoán ra hắn nhất định sẽ ra yêu cầu ở thời điểm mấu chốt, chỉ sợ muốn cô trở lại bên cạnh hắn … Sao,chẳng lẽ cô không đồng ý? Cho nên mới chạy đến tìm hắn ? Nghĩ tới đây hắn dùng lực hung hăng nắm chặc tay lái,trong lòng tàn bạo nghĩ Hứa Lưu Liễm,em nhất định cầu nguyện ình,nếu không anh sẽ làm chết vô cùng thảm! Hừ lạnh một tiếng sau,sau đó hắn chạy xe lên lúi,đã lâu hắn không đi thăm Đổng Vân không bằng thừa dịp thời điểm tâm phiền ý loạn đi đến nơi an tĩnh để lòng bình tĩnh. Hứa Lưu Liễm lòng như lửa đốt chạy lên tầng cao nhất sau chỉ thấy Lâm San Ni có chút buồn rầu đứng chờ cô,cô nhìn phòng làm việc hắn xong vội vàng hỏi. “Sunny tỷ, hắn có ở đây không?” Lâm San Ni vẻ mặt có chút khó xử. “Hắn ra ngoài. . . . . .” Cô có chút mất mác,sau đó giống như quyết định chuyện gì. “Vậy hắn lúc nào trở lại? Em ở chỗ này chờ hắn!” Lâm San Ni không đành lòng nói cho cô biết chân tướng sự tình là hắn nghe được cô đến nên tránh đi,đưa cô đến phòng tiếp khách,chuyển đổi đề tài. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói trước cho chị nghe xem chị có thể giúp em không!” Hứa Lưu Liễm thấy Lâm San Ni có ý tốt,liền đem chuyện Phương Đông Thần thân nói ra cho Lâm San Ni nghe, cũng nói Trần Thanh Sở uy hiếp còn ra chút điều kiện,cô dĩ nhiên không nói Trần Thanh Sở làm chuyện xấu xa với mình. Lâm San Ni sau khi nghe cũng hết sức tức giận. “Thật không nghĩ tới Trần Thanh Sở là người như vậy,tôi nhớ được trước kia ở trung học đệ nhị cấp nghe nói hắn là một người tốt ——” Lâm San Ni nói tới đây ý thức được mình nói sai vội vàng ngừng miệng,đúng vậy,ở trung học đệ nhị cấp cô thường xuyên thông qua Lục Chu Việt biết chuyện Trần Thanh Sở,có khi gặp qua hắn vài lần,cảm giác hắn là một nam sinh rất đẹp trai,lúc nào biến thành tiểu nhân lòng dạ ác độc,vì bản thân ngay cả bạn học cũng không bỏ qua. Hứa Lưu Liễm có chút chán nản cười khổ. “Sunny tỷ,chịu nói không sai,trước kia hắn đúng là rất tốt,nhưng hôm nay. . . . . .” Cô lắc đầu. “Hắn bây giờ từ đầu đến chân đều làm người ta cảm thấy xấu xa buồn nôn !” “Vậy em hiện tại định làm thế nào?” Lâm San Ni thở dài,cô giơ tay lên ấn lên tim đập thình thịch mở miệng. “Hiện tại ở Ôn Thành duy nhất có thể thắng Trần Thanh Sở cũng chỉ có hắn. . . . . .” Lâm San Ni nhìn thoáng qua nét mặt của cô,nghĩ tới hắn hôm nay giận tím mặt liền có chút không hiểu hỏi. “Sáng sớm hôm nay hai người đã xảy ra chuyện gì không vui sao?” Nét mặt của cô cứng một chút,nhưng ngay sau đó liền rũ mắt xuống. “Không có, không có. . . . . .” “Lưu Liễm,em hãy nghe chị nói một câu?” Lâm San Ni nhìn ánh mắt tránh né của cô kéo tay cô qua . “Chị thấy anh ấy còn tình cảm với em,nếu em cũng có chút quyến luyến hắn,em tới vãn hồi với hắn, được không?” Hứa Lưu Liễm hốc mắt đau xót,thiếu chút nữa rơi xuống nước mắt,vội vàng quay đầu sang chỗ khác vội vàng nói. “Không! Em không có bất kỳ quyến luyến với hắn,cũng không có một chút tình cảm,cuộc sống không có tình yêu….em không sống lần thứ hai!” Chị cho em không muốn vãn hồi sao? Chỉ có chính cô biết mình đau khổ cỡ nào,lời vãn hồi cô chưa kịp nói khỏi miệng đã bị bóp chết. Cho nên chuyện cho tới bây giờ,cô chỉ có thể nói trái lương tâm,làm trái lương tâm,để cho hắn càng lúc càng căm hận cô chán ghét cô sau đó buông tha cho cô. Lâm San Ni trong lúc nhất thời bị lời tuyệt tình của cô khiến cho không biết nên nói gì cho phải,trực giác của phái nữ nói cho cô biết,cô ấy có tình cảm với hắn, nhưng tại sao cô lại làm trái lương tâm,cảm thấy là lạ nhưng lại tìm không ra nguyên nhân . “Sunny tỷ,chị không cần để ý đến em,em ở chỗ này chờ hắn cũng được!” Hứa Lưu Liễm cảm thấy làm trễ nãi thời gian Lâm San Ni lâu như vậy rất là không tốt, Lâm San Ni nhìn cô một cái,cuối cùng không nhẫn tâm nói hắn hôm nay không trở về. “Chị ra ngoài trước,có chuyện gì em cứ gọi chị,hắn cũng không nói lúc nào trở lại,nếu em chờ không thấy hắn trở lại hãy về trước!” Lâm San Ni bận rộn đứng lên đã là xế chiều,đợi cô rốt cục có thể rảnh rỗi mới nhớ cô còn đang ở tiếp khách,nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài cô vội vàng đứng dậy ra ngoài,vốn cho rằng cô sẽ đợi không được bỏ đi,không ngờ cô im lặng ngồi ở chỗ đó,chuyên tâm vẽ bản vẽ. Nhìn thấy cô vào,cô để cây viết trong tay xuống nhìn thoáng qua phía sau trống rỗng có chút thất vọng nói. “Sunny tỷ,hắn còn chưa trở lại sao?” Thật ra buổi trưa cô không trầm tĩnh yên lặng giống như Lâm San Ni thấy giờ phút này,cô buồn chuyện Phương Đông Thần,buồn hắn có thể giúp hay giúp cô,buồn nhớ lại ký ức tốt đẹp giữa cô và hắn. Sau cô thật sự chịu không nổi suy nghĩ lung tung của mình mới tìm giấy cùng bút,dùng phương thức vẽ dời đi lực chú ý của mình. Lâm San Ni lắc đầu. “Còn chưa có trở lại,hiện tại cũng đã trễ hắn có thể sẽ không về công ty mà trực tiếp về nhà!” Cô vội vàng thu dọn đồ đạc đứng lên hỏi. “Vậy chị có biết hắn hiện tại ở đâu không? Em sẽ đến đó chờ hắn!” Cô xế chiều đã gọi điện thoại cho ông chủ,nói chuyện mình đi tìm người giúp Phương Đông Thần,ông chủ bọn họ cũng rất thông tình đạt lý chấp nhận nhưng cô cũng không thể ngày ngày tốn thời gian ở đây chờ hắn. “Chị cũng vậy không biết hắn hiện tại đang ở đâu,em cũng biết,bao nhiêu bất động sản. . . . . .” Lâm San Ni lần này thật không biết,cô chỉ biếc ban ngày hắn có một bữa tiệc phải tham gia,nhưng buổi tối hắn nghỉ ngơi ở đâu cô thật sự không rõ lắm. Sắc mặt cô thoáng cái buồn chán,cắn môi trầm mặc một hồi,cô cuối cùng tự giễu nhướng khóe môi nhìn cô cười, “Sunny tỷ,thật ra hắn cố ý trốn em có phải không?” Cô đã sớm nghĩ đến chẳng qua không muốn thừa nhận mà thôi,một mực lừa mình dối người cho là hắn thật có chuyện đi ra ngoài. Lâm San Ni trầm mặc lại,thấy cô ấy nở nụ cười khổ,khom lưng cầm lấy đồ đạc của mình. “Em biết rồi,hôm nay đã làm phiền chị,em về trước. . . . . .” Cô nói xong đeo túi bất lực rời khỏi phòng khách “Chín giờ sáng ngày mai,hắn sẽ tham dự nghi lễ cắt băng ở quảng trường mới !” Lâm San Ni nhìn bóng lưng thon gầy nhịn không được,nói hành tung cho cô nghe. “Cám ơn Sunny tỷ!” Nhìn bóng người của cô biến mất trong thang máy, Lâm San Ni trở lại phòng làm việc của mình cầm lấy điện thoại vội gọi cho Lục Chu Việt. “Cô ấy đợi từ giữa trưa,lúc này mới vừa đi. . . . . .” Lục Chu Việt lúc này đang từ trên núi xuống,lái xe trên sơn đạo quanh co,nghe cô nói hắn không để ý mà hết sức tự nhiên đem đề tài chuyển đến trên người cô. “Mẹ nói hôm nào cuối tuần em lên đây một chút,mẹ muốn bàn chung thân đại sự của em.” Lâm San Ni nhất thời im lặng,cúi đầu nói một tiếng biết rồi ngượng ngùng cúp điện thoại. Đổng Vân mặc dù không phải cha mẹ ruột thịt của cô,nhưng bà tất tốt với cô có lẹẽ bà chỉ có một đứa con trai Lục Chu Việt. Hôm nay bà đã có tuổi,vừa yên tâm tình cảm của Lục Chu Việt liền bắt đầu thúc dục cô vội vàng tìm một nhà khá giả để gả. Người trong sạch,người trong sạch,cô nghĩ đến ba chữ Đổng Vân luôn miệng hỏi,trong đầu bỗng hiện lên gương mặt tên lưu manh sống chết dây dưa,âm thầm cắn răng,cô quả thật phải nhanh chóng tìm bạn trai như vậy hắn sẽ không dây dưa cô nữa. Lục Chu Việt cúp điện thoại Lâm San Ni,lẳng lặng lái xe xuống núi,nghĩ tới hôm nay lời Đổng Vân nói với hắn Yêu cùng hận,bất quá chỉ là một suy nghĩ,tùy con nên làm thế nào. Nhưng vô luận lựa chọn yêu hay là hận,tình cảm con đối với con bé cũng là độc nhất vô nhị. Hứa Lưu Liễm ơi Hứa Lưu Liễm, anh rốt cuộc nên yêu em ? Hay hận em đây? * Vừa rạng sáng hôm sau Hứa Lưu Liễm đã chạy tới quảng trường Tân Thái,nơi đó đã sớm tụ tập đầy người,đây là nơi Lục thị mới khai phá hấp dẫn đông đảo người đến đây hiệp đàm. Cô thật xa đã thấy hắn đứng trên sân khấu,tuy nhất thành bất biến mặc tây trang thẳng thóm. Nhưng cô không có quá nhiều thời gian thưởng thức hắn,đã vội vã chạy đến bãi đậu xe tìm xe của hắn,bởi vì hiện tại bốn phía nhiều người như vậy,cô không thể xông lên phía trước kéo tay xin hắn giúp đỡ,cô chỉ có thể thừa dịp hắn lên xe tìm cơ hội nói với hắn,cô hiện tại chỉ cầu nguyện xe của hắn có thể dừng ở một nơi yên lặng,không nên có quá nhiều người,nếu không bị những ký giả kia chụp,không biết sẽ viết như thế nào đây. Tài xế của hắn đang chờ ở trong xe,tài xế cũng đã thấy cô cũng biết quan hệ giữa bọn họ,vừa thấy cô đi tới ông từ trên xe đi xuống, “Hứa tiểu thư? Cô đây là. . . . . . ?” “Tôi tìm hắn có chút việc,bên ngoài nhiều người quá,nên đành phải đến nơi này chờ hắn!” Cô có chút xấu hổ cười cười,tài xế kia chỉ nhìn cô một cái sau không nói gì nữa. Không biết đợi bao lâu,chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng pháo,tiếng hoan hô của mọi người,rồi van lên tràn vỗ tay lớn,sau đó một lát sau bắt đầu có tiếng bước chân đi tới bãi đậu bắt đầu khẩn trương nhìn quanh,mỗi lần một nhóm người đi qua trái tim cô như nhảy ra ngoài. Chờ đến khi dáng người quen thuộc xuất hiện,cô cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng đã sớm làm áo cô ướt đẫm,cô siết chặt hai tay,cố gắng làm ình không nên lùi bước thoáng cái nhìn thấy sắc mặt hắn không vui. “Lục tổng. . . . . .” Khi hắn sắp đi tới bên cạnh xe cô vội vàng nghênh đón. “Ngài có thể cho tôi chút thời gian chúng ta nói chuyện một chút sao?” “Không thể!” Hắn không chút lưu tình lạnh lùng cự tuyệt,sau đó sải bước mở cửa xe bên cạnh định ngồi vào. “Tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ !” Cô dưới tình thế cấp bách đưa tay kéo tay áo hắn,khuôn mặt bất lực van xin,bãi đậu xe dưới đất người không nhiều lắm,cho nên ký giả cũng không có theo tới nơi này. Hắn quay đầu lại khuôn mặt chán ghét nhìn thoáng qua ống tay áo bị cô kéo,cô bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho sợ đến tay run lên thiếu chút nữa buông ra, nhưng cuối cùng không có buông ra,khua lên dũng khí giữ thật chặt,sau đó giương mắt bất an nhìn hắn. Hắn nhướng cao lông mày cánh môi khẽ mở. “Cô đến đây xin tôi giúp bạn trai cô sao?” Hắn cố ý tăng thêm ba chữ “Bạn trai cô” làm cho ngực cô mơ hồ đau,cô vội vàng lắc đầu. “Hắn không phải là!” Cô chưa từng thừa nhận Phương Đông Thần là bạn trai của cô,trừ lần đó hắn ép cô nói cô và Phương Đông Thần ở cùng một chỗ. “Hắn không phải ở trước mặt mọi người nói cô là bạn gái hắn sao? Đúng vậy,cô còn phủ nhận cái gì?” Hắn bỗng nhiên nóng giận,cô không phòng bị bị hắn hét lớn một tiếng,hắn vui buồn thất thường làm cô không biết làm sao,rũ mắt xuống cúi đầu nói. “Nếu như em nói đúng có phải ngài đồng ý cứu hắn,vậy hắn đúng là . . . . . .” Hắn đứng im nhìn chằm chằm cô,cô buông thỏng mắt cũng có thể cảm giác được hắn đang đè nén tức giận,cô sợ hắn tức giận cho nên vội vàng phủi bỏ quan hệ với Phương Đông Thần,không nghĩ tới hắn còn ép cô thừa nhận,nhưng cô thừa nhận hắn lại không nói,hắn rốt cuộc muốn cô làm thế nào? Hắn nhìn chằm chằm cô hồi lâu,cuối cùng chợt kéo tay cô ra,khom lưng ngồi vào trong xe lạnh lùng căn dặn tài xế. “Lái xe!” Cô bị hắn đẩy ra lảo đảo vài bước,vừa nghe hắn căn dặn lái xe vội vàng đuổi theo, “Lục Chu Việt,xin anh cứu Phương Đông Thần!” Nhưng chiếc xe kia không có dừng lại quẹo ngang qua người cô,xe lướt qua làm cho cô không nhịn được lại lảo đảo một cái,kết quả lần này cô không có đứng vững,cả người ngã mạnh trên mặt đất,không đau lắm nhưng ngồi dưới đất vô lực đứng dậy. Hôm nay hắn đã cự tuyệt ra tay cứu giúp, chẳng lẽ Phương Đông Thần thật phải bị phạt sao? Điều này làm cho cô tuyệt vọng muốn chết tâm . Xe đang chạy,Lục Chu Việt nhìn thấy cô ngã trên đất thật lâu cũng không đứng dậy,giận không kìm được hét lớn một tiếng. “Ngươi lái xe trở về cho ta!”
Tác giả Uyển Chuyển LamThể loại Ngôn tình, Hiện đại, Văn học Phương Đông, Sư sinh luyến, Sủng, HENguồn TieumanulkĐộ dài 257 chươngTrạng thái Full Cô từng là học sinh trung học đệ nhị cấp của hắn. Hắn từng là lão sư Anh ngữ của cô. Năm đó cô 17 tuổi và hắn 24 tuổi, thật sự là người hai thế giới khác nhau, không chỉ số tuổi bất đồng, thân phận địa vị cũng bất đồng. Nghe nói hắn xuất thân danh môn vọng tộc con cháu thế gia hơn nữa khi đó đã tự mình đưa ra thị trường công ty, mà cô bất quá là một nữ học sinh nghèo, thậm chí còn là con riêng. Cô cho là hắn nhất thời thiên vị cô chẳng qua là thầy giáo đối với nữ sinh ngây ngô, sau này cô mới biết được, hắn là lấy tình cảm giữa nam và nữ đối với cô. Hắn phá hủy mối tình đầu của cô, ép người cô yêu nhất rời bỏ cô, hắn làm cho thế giới cô biến thành một mảnh u ám, cô hận hắn tận xương tủy. Hắn nói, Hứa Lưu Liễm, em muốn tự do và hạnh phúc, được, anh buông tay cho em theo đuổi. Nhưng mà… nếu như em đuổi không kịp, vậy thì biết điều một chút trở lại bên cạnh anh, để anh… cho em hạnh phúc! Hắn nói, Hứa Lưu Liễm, anh nghĩ anh đã nói với em một câu, đừng hồi tưởng lại ký ức! Bởi vì em không thể quay về! Bất kể quá khứ em và hắn tốt đẹp bao nhiêu, em đời này cũng trở về không được, em đời này nhất định là người phụ nữ của Lục Chu Việt. Cô chỉ có thể như bệnh nhân tâm thần ở dưới thân hắn khóc hô mắng hắn Lục Chu Việt, anh là cầm thú! Mời các bạn đón đọc Lão Sư! Anh buông tha Tôi đi của tác giả Uyển Chuyển Lam. ================================= Mục lục Chương 1 ✯ Chương 2 ✯ Chương 3 ✯ Chương 4 ✯ Chương 5 ✯ Chương 6 Chương 7 ✯ Chương 8 ✯ Chương 9 ✯ Chương 10 ✯ Chương 11 ✯ Chương 12 Chương 13 ✯ Chương 14 ✯ Chương 15 ✯ Chương 16 ✯ Chương 17 ✯ Chương 18 Chương 19 ✯ Chương 20 ✯ Chương 21 ✯ Chương 22 ✯ Chương 23 ✯ Chương 24 Chương 25 ✯ Chương 26 ✯ Chương 27 ✯ Chương 28 ✯ Chương 29 ✯ Chương 30 Chương 31 ✯ Chương 32 ✯ Chương 33 ✯ Chương 34 ✯ Chương 35 ✯ Chương 36 Chương 37 ✯ Chương 38 ✯ Chương 39 ✯ Chương 40 ✯ Chương 41 ✯ Chương 42 Chương 43 ✯ Chương 44 ✯ Chương 45 ✯ Chương 46 ✯ Chương 47 ✯ Chương 48 Chương 49 ✯ Chương 50 ✯ Chương 51 ✯ Chương 52 ✯ Chương 53 ✯ Chương 54 Chương 55 ✯ Chương 56 ✯ Chương 57 ✯ Chương 58 ✯ Chương 59 ✯ Chương 60 Chương 61 ✯ Chương 62 ✯ Chương 63 ✯ Chương 64 ✯ Chương 65 ✯ Chương 66 Chương 67 ✯ Chương 68 ✯ Chương 69 ✯ Chương 70 ✯ Chương 71 ✯ Chương 72 Chương 73 ✯ Chương 74 ✯ Chương 75 ✯ Chương 76 ✯ Chương 77 ✯ Chương 78 Chương 79 ✯ Chương 80 ✯ Chương 81 ✯ Chương 82 ✯ Chương 83 ✯ Chương 84 Chương 85 ✯ Chương 86 ✯ Chương 87 ✯ Chương 88 ✯ Chương 89 ✯ Chương 90 Chương 91 ✯ Chương 92 ✯ Chương 93 ✯ Chương 94 ✯ Chương 95 ✯ Chương 96 Chương 97 ✯ Chương 98 ✯ Chương 99 ✯ Chương 100 ✯ Chương 101 Chương 102 ✯ Chương 103 Chương 104 ✯ Chương 105 ✯ Chương 106 Chương 107 ✯ Chương 108 ✯ Chương 109 ✯ Chương 110 ✯ Chương 111 Chương 112 ✯ Chương 113 ✯ Chương 114 ✯ Chương 115 ✯ Chương 116 Chương 117 ✯ Chương 118 ✯ Chương 119 ✯ Chương 120 ✯ Chương 121 Chương 122 ✯ Chương 123 ✯ Chương 124 ✯ Chương 125 ✯ Chương 126 Chương 127 ✯ Chương 128 ✯ Chương 129 ✯ Chương 130 ✯ Chương 131 Chương 132 ✯ Chương 133 ✯ Chương 134 ✯ Chương 135 ✯ Chương 136 Chương 137 ✯ Chương 138 ✯ Chương 139 ✯ Chương 140 ✯ Chương 141 Chương 142 ✯ Chương 143 ✯ Chương 144 ✯ Chương 145 ✯ Chương 146 Chương 147 ✯ Chương 148 ✯ Chương 149 ✯ Chương 150 ✯ Chương 151 Chương 152 ✯ Chương 153 ✯ Chương 154 ✯ Chương 155 ✯ Chương 156 Chương 157 ✯ Chương 158 ✯ Chương 159 ✯ Chương 160 ✯ Chương 161 Chương 162 ✯ Chương 163 ✯ Chương 164 ✯ Chương 165 ✯ Chương 166 Chương 167 ✯ Chương 168 ✯ Chương 169 ✯ Chương 170 ✯ Chương 171 Chương 172 ✯ Chương 173 ✯ Chương 174 ✯ Chương 175 ✯ Chương 176 Chương 177 ✯ Chương 178 ✯ Chương 179 ✯ Chương 180 ✯ Chương 181 Chương 182 ✯ Chương 183 ✯ Chương 184 ✯ Chương 185 ✯ Chương 186 Chương 187 ✯ Chương 188 ✯ Chương 189 ✯ Chương 190 ✯ Chương 191 Chương 192 ✯ Chương 193 ✯ Chương 194 ✯ Chương 195 ✯ Chương 196 Chương 197 ✯ Chương 198 ✯ Chương 199 ✯ Chương 200 ✯ Chương 201 Chương 202 ✯ Chương 203 ✯ Chương 204 ✯ Chương 205 ✯ Chương 206 Chương 207 ✯ Chương 208 ✯ Chương 209 ✯ Chương 210 ✯ Chương 211 Chương 212 ✯ Chương 213 ✯ Chương 214 ✯ Chương 215 ✯ Chương 216 Chương 217 ✯ Chương 218 ✯ Chương 219 ✯ Chương 220 ✯ Chương 221 Chương 222 ✯ Chương 223 ✯ Chương 224 ✯ Chương 225 ✯ Chương 226 Chương 227 ✯ Chương 228 ✯ Chương 229 ✯ Chương 230 ✯ Chương 231 Chương 232 ✯ Chương 233 ✯ Chương 234 ✯ Chương 235 ✯ Chương 236 Chương 237 ✯ Chương 238 ✯ Chương 239 ✯ Chương 240 ✯ Chương 241 Chương 242 ✯ Chương 243 ✯ Chương 244 ✯ Chương 245 Chương 246 ✯ Chương 247 ✯ Chương 248 ✯ Chương 249 Chương 250 ✯ Chương 251 ✯ Chương 252 ✯ Chương 253 Chương 254 ✯ Chương 255 ✯ Chương 256 ✯ Chương 257 —Hoàn— "Hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ ngả về phía sau bạn." Xem tất cả bài viết bởi Tần Hạ Viên
lão sư buông tha tôi đi